Xuân Viễn Xứ
Viễn xứ tuyết rơi trắng nẻo
Quê nhà trời đã sang xuân
Bơ vơ nỗi lòng quan ải
Người đi mấy nẻo phong trần
Chợt buồn lên cay mắt ướt
Thẫn thờ nhớ nắng xuân xưa
Áo ai đôi tà tha thướt
Ngập ngừng guốc nhịp hiên trưa
Nghẹn ngào dỗ giấc cô miên
Đàn ai vẳng tiếng muộn phiền
Xanh xao điệu buồn dĩ vãng
Âm thầm một nỗi niềm riêng
Chập chùng tuyết giăng trắng nẻo
Tâm tư xao xuyến ngỡ ngàng
Lặng nhìn khung trời phiêu lãng
Ngậm ngùi dõi bóng quan san!
Bạch-Loan
|